Một tuần sau giải Việt Nam Jungle Marathon (VJM2018) khi mà làn da trâu chó vẫn còn đen sạm, vết gai cào sắp lành, thỉnh thoảng vẫn còn phải gãi ghẻ, chửi bậy. Ngồi ghi lại lưu bút về cái ngày hôm đó đánh dấu sự hồi phục hoàn toàn của não. Đọng lại trong đầu giờ còn hai chữ NẮNG và NƯỚC
- Giải có địa hình dốc, tổng elevation cho cự ly 70 lên tới hơn 3000 với điểm nhấn là the Beast và the Killer
- Thời tiết thì quá nắng, ẩm, nền nhiệt độ trung bình cỡ 35 độ, ít gió. 6h tối trời còn bonus thêm cơn mưa ngang qua kèm sấm sét.
- Cảnh sắc và đường chạy thay đổi liên tục về cảnh quan với rừng, với ruộng bậc thang lúa xanh, biển mây trên đỉnh núi, băng qua suối, đồi cỏ, đi qua các bản làng người Thái, Mường sống trong các nhà sàn. Tổng số km đường bê tông cho cự ly 70 khoảng 18km.
- Người dân thân thiện hay cười và ít thương mại hơn Sapa, cổ vũ vdv rất nhiệt tình còn mời uống nước trà, uống rượu hay ăn cơm
- Giải nhiêu chó nhất Việt Nam, được cái các ẻm ấy hiền không có đuổi theo gây hoang mang :0
- Giải có tỉ lệ DNF cao nhất Việt Nam (con số thống kê bổ sung sau) 😛
Bài này gồm ba chương nhiều hồi, cái phần chuẩn bị sẽ đề cập sau. Hãy kiên nhẫn chờ đợi. Đầu tiên là khoe kết quả trước
Chữ a.k đầu tiên nghĩa là gì thì không biết nhưng mình đoán là “a kay” hoặc “à không…finish”, kiểu hoàn thành mà chưa thoả mãn vẫn còn vương vấn tí xíu. Những người có chữ a.k đầu tiên là những người đi theo đường short cut(ít hơn so với đường full khoảng 8-10km). Theo quy định của BTC nếu đến Checkpoint 4 (km38) từ khoảng thời gian 12:00 trưa đến 1h chiều thì buộc phải theo lối short cut. Nếu về đến finish line thì vẫn có tên trong danh sách finisher, được nhận medal nhưng không được xếp hạng hay được cộng điểm nếu race đó là race tính điểm.
Nhiều bạn hỏi có buồn không về kết quả không? Câu trả lời là hơi buồn chứ vì dù gì thì sau khi tập luyện, chuẩn bị thì việc không hoàn thành chặng đường hoàn hảo không buồn mới lạ nhưng mà “vui thôi đừng buồn quá ” (câu này đi copy nè). Có đứa bảo có nhục không? nhục cái méo gì mà nhục (đọc hết các thể loại chương hồi sẽ rõ). Mình đã làm hết sức, chiến thắng chính mình đã là thắng rồi (cái này là người ta hay nói nên mình học theo)
Lần này chọn mua package của BTC (sẽ review về package sau), nghỉ ở một cái homestay gần Pù Luông Retreat. Trước khi đi chủ nhà chuẩn bị cho 1 túi đồ ăn sáng gồm bánh mỳ, trứng, xúc xích, chuối và sữa chua, toàn những thứ kết hợp lại với nhau thì cụ thằng becberin cũng không cứu nổi tào tháo rượt.Bỏ lại túi đồ ăn sáng chỉ nhấc theo hai trái trứng, 1 cái nhét vest nước, 1 cái ăn trong lúc chờ xe. Ở chỗ này sướng cái khá thoải mái khi di chuyển đến vạch xuất phát Phố Đoàn cách đó 15km, nửa giờ đồng hồ ô tô chứ không khốn nạn như đi từ bản Hang. Đến nơi là 3h sáng vẫn còn dư thời gian và quá buồn ngủ nên lăn ra bãi cỏ chợp mắt một chút, rồi tỉnh dậy ký tên, chụp hình. Sau khi chụp các thể loại ảnh thì cũng đến giờ xuất phát.
Checkpoint 1: Con Beast khốn nạn (12.5km)
Lần đầu tiên đăng kí cự ly ultra nhưng không hồi hộp, quyết chơi khô máu được nhiêu hay bấy nhiêu vì có đứa bảo dù có thế nào thì cứ khô máu đi rồi nó chờ ở nhà. 4h sáng mở đầu bằng 5km đường bằng phẳng chạy khá thoải mái với chị Duyên – người chị hứa sẽ đi cùng nhau tới hết chặng đường (khúc này hết cỡ 45p-50p). Sáng sớm mà chẳng có tí gió nào nên áo quần nhanh chóng ướt mồ hôi. Bên đường là tiếng chó sủa và người dân dậy cực sớm để cổ vũ. Hai chị em nhẹ nhàng kết thúc 5km này để bắt đầu leo Beast. Khởi động leo khá nhanh nên cái giá phải trả là thở như cờ hó, cảm giác tim bắn ra khỏi ngực, đầu hơi choáng nên mình quyết định dừng lại nghỉ xua chị Duyên đi trước. Những người lúc nãy vượt qua ở đường nhựa giờ nhanh chóng vượt mặt lại, mình thuộc top cuối cùng leo cái núi này. Cứ leo một chút nghỉ một chút, nhanh chóng thấm mệt. Dốc thì cứ lên hun hút chẳng xác định được đỉnh. Trời bắt đầu sáng, nhiều sương, có cây hoa trắng rụng trắng đường đi. Đường này mà đi trek thì cũng vui đấy.
Vừa đi vừa nghỉ vừa chửi và bắt đầu thấy sai, muốn dừng cuộc chơi thì gặp chị Duyên đang chờ ở khoảng đất trống khá giống địa hình ở độ cao 2200 của Fanxipang. Tưởng là lên đến đỉnh nên cất gậy đi chuẩn bị đổ dốc. Chị Duyên xem đồng hồ nói giờ là hơn 6h nghĩa là mất gần 2h để leo 4km. Nếu đổ dốc nhanh 6:30 đến Checkpoint 1 thì đạt chỉ tiêu. Nhưng đời nào như là mơ, đi được đoạn lại lên dốc, đang chửi bậy thì gặp biển mây rồi mặt trời nhú lên từ lớp mây lên trông rất ảo. Đây là phần thưởng xứng đáng cho việc leo con Beast khốn nạn. Chị gái người Đài Loan chạy trước thấy cảnh đó cũng rất bất ngờ liên tục nói “your country is beautiful” và mình confirm “ Yesssss, it is”. Hai chị em lang thang chụp hình ở đây chắc phải mất đến 30p, xong còn bảo người chị “mấy đứa đi trước chắc không gặp cảnh này đâu, mấy đứa đi sau cũng thế vì gió thổi lên rồi”. Công nhận gặp biển mây kiểu này hẳn là phải có duyên vì trước giờ đi trek săn mây đa sô toàn thất bại nên mình đã nghiệm ra. Chị Duyên phải nhắc và kéo đi thì mình mới ngậm ngùi đi tiếp chứ không thì còn nhảy nhót ở đó. Đoạn đổ dốc không có gì đáng nói ngoài việc bị xoè một cái ngon lành nhưng chân cẳng không sao. Hơn 12km lúc sáng sớm mà ngốn hết 2,5 lít nước. Sau khi đến checkpoint 1 thì tạm cất “tiếng chửi” đi, nạp nước và đi tiếp. Tâm trạng thoải mái trở lại.
Bài học rút ra là : đừng tin bố con thằng nào, với ngọn núi này thì cần đi nhẹ nói khẽ cười duyên, xuất phát nhanh là héo nhanh. Chim muộn vẫn được ngắm bình mình thậm chí rực rỡ hơn mấy người chạy nhanh lúc trước nên đừng quá vội, đừng làm con tim đớn đau, ok?